Bất Bối Các chuyển nhà ~!!!!!!

Blogspot có một số lỗi kỹ thuật mà Bối nhi chỉ biết bó tay ngồi ngó. Cho nên làm trì trệ quá trình post bài. Hiện tại BBC đã chuyển qua dùng Wordpress với cái background màu hường :"> tên miền vẫn như cũ ~ chỉ có điều là thay đổi đuôi thôi.



http://batboicac.wordpress.com



Cám ơn các bạn đã quan tâm theo dõi, tớ sẽ cố gắng hoàn thành "Thú" Y (hiện đã hết chương 17, tổng cộng 25 chương) để edit bộ khác. Và tương lai BBC sẽ mãi mãi, always edit ĐẠI THÚC THỤ! Fan Đại thúc thụ giơ tay ủng hộ nào *tung hoa*

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

[Đoản văn ] Chính là thích ngươi

Lúc đầu khi làm đoản văn này .Bối Nhi nhà ta k để ý kỹ nên không biết có người đả edit , vì ta củng không muốn phụ lòng tốt nguyên đêm Bối Nhi ngồi edit ( banh mắt , còng lưng , .......) nguyên đêm .Thật là đáng thương mà




Nên ta cứ post link down cho mọi người nhé ( đừng phụ lòng tốt của Bối Nhi nhà ta)  : 



*Tác giả: Băng phong truyện tình
* Thể loại: đoản văn,hiện đại,nhất thụ nhất công, học đường,nhẹ nhàng,hơi ngược tâm, HE
*Dịch giả: QT ca ca
*Tình trạng bản gốc: hoàn
*Tình trạng bản dịch: Hoàn
*Edit: Bối nhi
*Văn án: Vĩ Sanh được tỏ tình, của một đồng cấp sinh (cùng cấp) Chu Ngọc bất tri bất giác này nhưng lại đáng yêu, không đồng dạng mà biến hóa…. (ý nói bé Ngọc không phải nam nhân bình thường mà biến hóa thành … gay =.= có lẽ thế)

     
Đây là edit phi thương mại nên đừng mang nó đi đâu ngoài đây cả ~

Ta không thích áp dụng cái biện pháp mà : Pass 5 6 tầng để ngồi giải nên đừng bắt ta phải làm thế =.=

P.s : Ta yêu nàng , Tình yêu đời ta Bối Nhi à ~~~~~
Thân
Bất Nhi


“Ta thích ngươi.” Sân đình của trường học trống trải, gió nhẹ nhàng thổi qua, một nam hài năm cuối đứng trước mặt Vĩ Sanh, nam nhân kia đích là chảy mồ hôi rất nhiều, ánh mắt tập trung nhìn về phía hắn, biểu tình rất nghiêm túc, trong không khí tràn ngập mùa xuân lẫn mùa hoa, công sức đích nhân sinh làm ra không thể coi là ảo giác.

“A?” Đứng trước mặt hắn phải là một nam nhân chính gốc mới đúng, sao lại nói thích trước mặt hắn chứ? Sự việc này thình lình xảy ra làm hắn kinh sợ, Vĩ Sanh không biết nên như thế nào nói với hắn, biểu tình của nam nhân thoạt nhìn tương đương có thành ý, tuy rằng không nhìn tới ánh mắt, nhưng hẳn là thuộc loại đáng yêu hắn thích.

“Ta nói… Ta thích ngươi, hy vọng có thể….kết giao.” Nam hài cúi đầu thấp xuống, tận lực hết sức để không cho hắn thấy biểu tình của mình, gió nhẹ nhàng thổi bay mồ hôi, nam hài mang theo khuôn mặt ngây ngô nhìn một cái không thiếu gì, khép hờ hai mắt cùng với đôi má đã ửng đỏ, biểu thị hắn hiện tại tương đương  với khẩn trương. Vĩ Sanh đột nhiên cảm thấy nam hài này rất đáng yêu, tuy rằng có dũng khí để tỏ tình với hắn nhưng lại không dám ngẩn đầu lên.

“Ha hả. Tốt!” Vĩ Sanh kỳ tích chấp nhận lời yêu cầu của nam hài, nam hài bất thình lình bị trả lời mà ngẩng đầu lên, Vĩ Sanh nhìn thẳng vào đôi mắt của nam hài  kia, đó là một đôi mắt đẹp và rất có hồn, hai má phác hồng càng làm cho nam hài đáng yêu.

"Thật vậy chăng?" Nam hài hỏi lại.

“Đúng vậy!” Vĩ Sanh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nam hài, mang theo vị ngọt ở hai đầu lưỡi ẩm ướt, thân thể nam hài phát run, nhìn nam hài đang nhắm chặt hai mắt vì hôn, trán rịn đầy mồ hôi, điều này càng làm cho Vĩ Sanh không muốn buông ra.

“Ngươi tên gì? Học lớp nào?” Vĩ Sanh còn chưa biết tên của nam hài, như vậy nam hài đáng yêu như thế nào thì hắn vẫn còn chưa để ý tới.

“Ta tên Chu Ngọc, học lớp 3” Nam  hài nhỏ giọng nói

“Chu Ngọc, tên nghe rất êm tai.” Vĩ Sanh cười nói

“Cũng…tên nghe cũng không được hay.” Chu Ngọc càng thêm đỏ mặt.

“Reng … reng … reng ----- Reng… reng…. Reng”

“Chuông reng rồi, ta đi lên lớp trước đây.” Vĩ Sanh chuẩn bị rời đi

“Cái kia… lúc tan học… về nhà… cùng nhau nhé.” Chu Ngọc ngại ngùng nói

“Tốt! Gặp nhau ở cổng.” Vĩ Sanh phất tay, hướng về khu học lớn

(*đạp Sanh* này thì chảnh này ~! Này thì bơ bé thụ này *đạp đạp đạp*)

Vĩ Sanh cảm nhận được một nam nhân dễ thương như vậy đi theo hắn hẳn không sai, nhưng Vĩ Sanh cũng không vì Chu Ngọc mà cắt đứt mối quan hệ với nữ nhân, hắn đã từng cùng Chu Ngọc nói qua, hắn không thể làm như thế, vì một người mà buông tha cho cả rừng rậm. Vĩ Sanh ở trường học rất được hoan nghênh, dù có là mang tính cách của nam nhân đi chăng nữa thì nhất quyết đều muốn tính cách người trở nên như nữ nhân đều sổ bất thắng sổ (Quyển sách đập vào quyển sách cũng không sao, ý nói nam tính hay nữ tính cũng không vấn đề gì với anh Sanh =)) )

“Này... cuối tuần...” Chu Ngọc đột nhiên mở miệng

"A, ngượng ngùng, tốt lắm, này chu đã muốn cùng người khác hẹn ước." Vĩ Sanh cười nói, hắn biết Chu Ngọc sẽ không kiên trì chờ hắn phản hồi, nguyên nhân chính là làm cho ra dạng này hắn mới có thể như thế tiêu dao đích quá. (không hiểu “tiêu dao đích quá” là gì cả .___.)

“Như vậy a, không quan hệ.” Chu Ngọc cười nói.

“Đến nhà của ta rồi, hẹn gặp lại.” Vĩ Sanh quẹo vào cái ngõ nhỏ bên cạnh, cùng Chu Ngọc phất tay tạm biệt.

Vĩ Sanh đôi khi cảm thấy Chu Ngọc có phải quá mức bình tĩnh bình tĩnh hay không, lúc trước cùng hắn thông báo rõ ràng như vậy còn có thành ý nữa chứ, chính là sau khi kết giao sẽ không đi đâu so đo, cho dù tái ôn nhu cũng không cần đi.

“Vĩ Sanh, hiện tại ngươi cùng lớp 3 của Chu Ngọc rất gần nhau, tan học đều cùng nhau đi, sao các ngươi trong lúc đó lại không đi cái gì đi?” Trần Kì đột nhiên khoát vai Vĩ Sanh, cười nói

“Ngươi nói cái gì thế?” Vĩ Sanh tức giận bỏ tay Trần Kì ra

"Vậy ngươi nói các ngươi vì cái gì phải cùng nhau tan học a." Trần Kì không thuận theo ý của Vĩ Sanh, không buông tha vẫn cứ nói.
  
"Chính là bằng hữu bình thường mà thôi, không có cái khác cái gì." Vĩ Sanh đi ra phòng học, vừa lúc nhìn thấy Chu Ngọc đứng ở bên ngoài, nhìn thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, phát hiện có phải hay không hắn nghe được đoạn đối thoại vừa rồi.

“Đã bắt đầu giờ ăn trưa, ta muốn rủ ngươi ăn cùng” Chu Ngọc cười, trên tay cầm cái hạp (giống cái gầu-mên í)

“Úc, cái kia… hôm nay ta phải cùng hội bằng hữu cùng nhau ăn cơm rồi. Ngại quá!” Vĩ Thanh nói xong, quay trở lại phòng học

“Vừa rồi người kia chính là nhân vật của đề tài: Chu Ngọc à?” Trần Kì bắt đầu ồn ào

“Nhiều miệng như vậy còn không bằng ăn hết ổ bánh mì trên tay ngươi.” Vĩ Sanh nói xong liền quay lại chỗ ngồi, không buồn quản lý tên nam nhân đáng bị trói kia đang ồn ào trong lớp.

Vừa rồi biểu tình của Chu Ngọc rõ ràng đã bị thương (vết thương lòng T___T đều tại ngươi cả đấy, Sanh à TT___TT bắt đền đi) chính là ngại chuyện mặt mũi Vĩ Sanh cùng hắn đi ăn cơm sẽ không tốt, nghĩ đến Chu Ngọc miễn cưỡng cười đùa với bộ dáng đó, trong lòng chưa chắc có một trận đau đớn, được hoan nghênh giống như hắn chưa từng để ý đến một người. Huống hồ Chu Ngọc lại là nam nhân, cho dù lớn lên vẫn đáng yêu cũng chưa chắc có thể sinh ra chuyện liên quan đến luyến ái cảm tình (hình như là xxoo đấy .__.)  Hắn đồng ý kết giao chính là vì nhất thời hứng khởi vui đùa, thuần túy chính là bởi vì mới mẻ nên mới có thể làm như vậy. Tuy rằng y và hắn ở cùng một chỗ quả thật rất nhẹ nhàng khoái hoạt, mỗi ngày tự tay y làm cơm trưa, tan học y chờ hắn, mặc dù có rất nhiều nữ nhân cũng đã làm việc này, nhưng không có làm hắn thoải mái như y.

“Reng reng reg ---- reng reng reng”

“Uy, Vĩ Sanh, tan học cùng nhau đi sao không?” Bạn học kế bên dò hỏi

“A, không được” Vĩ Sanh  lười nhác nói, đồng thời nhìn về phía ngoài cửa sổ, bình thường Chu Ngọc đứng tại cột đá để chờ hắn nhưng hôm nay lại không thấy. Điều này làm Vĩ Sanh thấy có điểm mất mác, rõ ràng mỗi lần nói với hắn cái gì cũng không để ý, thông báo đích cũng là y, hôm nay lại đột nhiên không chào hỏi bước đi , Vĩ Sanh càng nghĩ càng cảm thấy được sinh khí.

Vĩ Sanh cầm lấy túi xách bước khỏi phòng học, đi ngang qua lớp 3, theo bản năng  nhìn vào bên trong, thấy Chu Ngọc ngồi ở bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ngươi không đi về a?” Vĩ Sanh nói xong bước vào phòng học, hành động này làm Chu Ngọc đột nhiên quay đầu lại.

"Ta, còn có một việc, phải xử lý, cho nên hôm nay sẽ không thể với ngươi cùng nhau đi về." Chu Ngọc nhỏ giọng nói.

“Phải không?” Nhìn thấy trên bàn y cái gì cũng không có, mà rõ ràng chính là hắn tùy thời đều có thể cầm lấy túi xách đi về nhà với trạng thái như thế này. Lại nói có khi phải xử lý, ngay cả lời nói dối cũng không nói, cái này ngược lại làm cho Vĩ Sanh càng thêm phiền toái, rõ ràng là muốn trốn tránh.

"Ta đây sẽ chờ ngươi làm xong sự tình." Vĩ Sanh ngồi phía trước y, đổi phương hướng mà ngồi, nhìn thấy trước mặt là Chu Ngọc. (là ngồi mặt đối mặt í :”>)

"Không cần chờ ta." Chu Ngọc khẩn trương nói.

"Ta nói chờ là sẽ chờ, vẫn là ngươi cố ý tránh né ta." Vĩ Sanh nói ra sự thật. (giờ mới thấy anh Sanh ra dáng công :->)

"Ta… ta không có." Chu Ngọc cúi đầu, không dám ngước lên nhìn Vĩ Sanh.

“Tình cảm của ngươi đối với ta chỉ đạt được đến trình độ này thôi sao?” Vĩ Sanh đột nhiên mở miệng nói.

“Ta không có…ta thực sự thích ngươi, chính là vì rất thích ngươi, nên ta mới để ý ngươi, để ý ngươi đối đãi với ta như thế nào, tuy rằng ta cũng không có tin rằng toàn bộ tình cảm của ngươi là yêu, chính là nghe được ngươi nói chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường lúc đó, trong lòng rất là khó chịu, nghĩ đến chỉ có ta là thích ngươi, cảm thấy buông tha cho ngươi vẫn là tốt nhất.” Chu Ngọc hốc mắt phiếm nước mắt, nhìn thấy y như vậy, Vĩ Sanh trong lòng đau đớn nói không nên lời, ở đây toàn tâm đau muốn chết (này chém gió .__. Cho văn nó thêm sinh động), như là muốn bức hắn nói ra cảm giác trong lòng.

"Ai nói ta không thích ngươi." Vĩ Sanh đột nhiên lớn tiếng nói. (lòi đuôi rồi nhé ~ hề hề *cười đê tiện*)

“Đúng là lúc đầu ta không có thiệt tình muốn cùng ngươi kết giao, chính là cùng ngươi ở chung thời gian quá dài, cũng không thể nói là không có cảm giác thoải mái, ta vẫn chìm mê trong suy nghĩ, không thể đi ra, cảm thấy được ngươi ở bên ta là chuyện tự nhiên, làm cho ta dần dần quen loại cảm giác tự nhiên này, ngươi nghĩ muốn thừa dịp này, ly khai ta khỏi người à, ta cũng không cho phép." Vĩ Sanh nói xong liền nữu quá (nữu là cái gì cơ @__@ có ai biết không a?) ..., không nghĩ làm cho đối phương nhìn khuông mặt đang đỏ ửng.

“Ngươi thích ta sao?” Chu Ngọc không thể tin được, mở to hai mắt xác nhận lại.

"A, thích." Vĩ Sanh ngượng ngùng nói.

“Phải không? Phải không? Ta đây sẽ không là chính mình tương tư đơn phương một người." Chu Ngọc rốt cục nhịn không được, nước mắt chảy xuống, nước mắt hòa hợp làn da cùng không khí tạo nên độ ấm.

“Đúng vậy, ngươi không nghe ta nói sao? Ta thích ngươi.” Vĩ Sanh thân thủ kéo đầu Chu Ngọc dựa vào lòng mình (oaaa ~ như trong phim thế *lóa mắt*) bởi vì Vĩ Thanh chủ động nên Chu Ngọc khẩn trương ngừng thở.

“Thật là, ta đối với ai cũng chưa có thích nhiều như vậy.” Vĩ Sanh đỏ mặt, ảo não nói

"Ta thích ngươi." Chu Ngọc ôn nhu nói.

“Ta biết.” Vĩ Sanh nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Ngọc, một nụ hôn thật sâu để hai người khám phá mọi ngõ ngách trong khoang miệng, không khí nóng bỏng tràn ngập bốn phía ở hai người, môi cùng môi làm cho tê dại, thật lâu không muốn tách ra.

—— hoàn ——

                                                              

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét