Bất Bối Các chuyển nhà ~!!!!!!

Blogspot có một số lỗi kỹ thuật mà Bối nhi chỉ biết bó tay ngồi ngó. Cho nên làm trì trệ quá trình post bài. Hiện tại BBC đã chuyển qua dùng Wordpress với cái background màu hường :"> tên miền vẫn như cũ ~ chỉ có điều là thay đổi đuôi thôi.



http://batboicac.wordpress.com



Cám ơn các bạn đã quan tâm theo dõi, tớ sẽ cố gắng hoàn thành "Thú" Y (hiện đã hết chương 17, tổng cộng 25 chương) để edit bộ khác. Và tương lai BBC sẽ mãi mãi, always edit ĐẠI THÚC THỤ! Fan Đại thúc thụ giơ tay ủng hộ nào *tung hoa*

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

[GIFT 3] "Thú" Y - Chương 10,11,12

hết nợ rồi nhé mấy nàng
không có beta nên đừng trách sao chính tả với câu cú ko đc mượt nhé >.<




Chương 10

“Không… nước, nước…” Thật khó chiu, cổ họng đều đau đến nỗi muốn thiêu cháy rồi, toàn thân trên dưới như đang nướng trên lò lửa.

Ai tới, ai tới cứu ta…

Dường như chỉ trời cao mới nghe thấy được tiếng kêu cứu của ta, trong miệng đột nhiên chảy vào một loại chất lỏng, cảm giác dễ chịu ở cổ họng khuếch tán ra khắp toàn thân, ta lập tức tích cực mà hút lấy, rồi lai vươn đầu lưỡi, muốn tiến và sâu hơn.

Nhưng… theo sát mà nói đây không phải là ôn nhuận chất lỏng, mà là vật thể ấm áp mềm mại không ngừng chuyển động, song lại di chuyển đầu lưỡi ta. Nhưng sau mấy phen dây dưa, liền lập tức thối lui, đổi lấy thanh âm thê lương của ta.

Như thể lập đi lập lại mấy lần, ta cảm giác thư thái rất nhiều, suy nghĩ cũng bắt đầu rõ ràng, liền rất nhanh biết được vật thể mềm mại kia là gì rồi, vì vậy động tác không hề tích cực, hướng một bên mặt định ly khai.

“Hừ! ‘Qua cầu rút ván’ (ý nói ẻm hôn xong liền chạy =]]), thật sự không đáng yêu.” Hắn mặc dù nói như thế, nhưng trong ngữ điệu không có một chúng nóng giận, tuy nhiên hai tay đã xốc chăn mền ta lên rồi, trên sờ nhũ dưới sờ phân thân (ta định edit là c* cơ =]]).

“Không… xin ngươi… không nên…” Cho dù rõ ràng là phí công, nhưng ta vẫn ra sức đau thương mà cầu xin hắn.

“Nói! Buổi tối hôm qua đã luộc ngươi sạch sẽ như vậy, buổi sáng liền tàn nhẫn như vậy?”

“Đừng!” Phía dưới bị dùng sức siết một chút, ta biết hắn đang nhắc lại vụ ta đá hắn.

“Xin lỗi, ta sai rồi! Ta không dám nữa đâu, van cầu ngươi…”

Van cầu ngươi  không nên đối với ta thô bạo như vậy…

Đột nhiên ý nghĩ trong đầu ta bùng nổ.

Ta đang suy nghĩ cái gì? Ta đang suy nghĩ cái gì a! May là chưa nói ra khỏi miệng, nếu mà nói ra thì không phải là “van ngươi ôn nhu mà ôm ta” sao? Kỳ quái, ta thật sự kỳ quái. Kỳ thật mới vừa rồi phát giác được hắn đang hôn mình, thật đáng trách! Trái tim thình thịch mà loạn nhảy, đối với nụ hôn ôn nhu kia, lại cảm giác được có một chút điểm --- chờ mong?! Nhưng rất nhanh cảm giác thấy thẹn kia lập tức chôn chặt xuống dưới, lập tức chính mình đẩy y ra.

“Cầu ta bỏ qua cho ngươi? Lần nào cũng nói ‘Ta không dám nữa’, những lời này chỉ làm cho ta cảm thấy rằng ta cho ngươi đau khổ quá ít rồi.” Tay hắn không chần chờ mà đâm vào tiểu huyệt sưng đỏ.

Phía sau vì bị ‘cắm’ vào nên co rút đau đớn, tâm lý cũng một trận đau, ta bất đắc dì thương tâm mà khóc đứng lên.

Không biết tại sao gần đây tâm lý của ta đột nhiên trở nên khó hiểu, ta tuyệt vọng dường như ô ô mà nghẹn ngào, sau một lúc mới phát hiện ra, ngón tay trong tiểu huyệt không có động đậy, sau đó lại rút ra, ta mới mở mắt ra, nghi hoặc mà nhìn nam nhân trước mắt.

Nguyên bổn tưởng rằng hắn sẽ dùng thủ pháp kỳ quái nào mà hành hạ ta, nhưng hắn cái gì cũng không cử động, chỉ là cũng ta nhìn nhau như vậy.

Mặc dù hắn không có vẻ mặt gì, nhưng trong ánh mắt hắn, ta dường như chúng kiến một trận giao tranh (còn gọi là đấu tranh tư tưởng *đỏ mặt*), chỉ là chợt lóe qua mà thôi, hắn nhân tiện cùng ta nở nụ cười.

Ông trời cũng biết, ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, lập tức ngưng khóc. Trong phòng nhất thời cũng chỉ còn tiếng cười của hắn, cùng tiếng thở run run không ra hơi của ta.

Quỷ dị, thật sự rất quỷ di rồi! Mặc dù trong mắt, trong người hắn, không có một chỗ nào phát ra tà khí, thật sự là thoải mái cười. Nhưng mà dưới tình huống như vậy, ta thật sự rất sợ hãi.

“Một lần, một lần tốt” Hắn vừa cười vừa nhìn ta kỳ lạ mà nói, rồi lại coi như đang nói với chính mình “Ta biết, nhưng một lần đã tốt, nhân tiện lúc này…” Hoặc là đang nói với người khác…

Dứt lời, hắn nhanh chóng hướng đến ta, hôn lên môi ta. Vốn là nụ hôn thô thiển của một người ôn nhu, nhẹ nhàng mà gọt giũa cánh hoa môi ta, dùng đầu lưỡi cẩn thận luồn vào trong khoang miệng.

Thật thoải mái, nụ hôn nhợt nhạt như vậy lại có thể thoải mái, khiến ta bắt đầu ôm chặt thân thể kia mà trấn tĩnh lại. Cũng đã quên mất hắn bất bình thường quái dị.

Có lẽ cảm giác được ta biến hóa, răng của ta và hắn cứ va đập lẫn nhau, dùng đầu lưỡi linh hoạt khám phá tất cả mọi ngõ ngách trong khoang miệng,  cũng không quên lưu lại mỗi một chỗ một dấu răng, ta bị lửa nóng thiếu cháy nên lưỡi càng bị khiêu khích, khiến quơ tay múa chân loạn xạ. Làm cho ta phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

“Buổi sáng hôm nay rất khó chịu, phải không?” Biết hắn cố ý tránh dùng từ “2 ngày nay”, ta rất ấm thuận mà gật đầu, nhưng bởi vì nhớ tới lúc đó, chính mình không có kinh nghiệm nên đã phải chịu ủy khuất, tức khắc sống mũi cay cay, trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.

“Tốt, tương lai sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chứ?” Nghe được ngữ khí hắn dường như nhuyễn, ta lập tức mạnh mẽ gật đầu tỏ ý lần sau sẽ không dám làm hắn tức giận nữa.

“Hảo, ta sẽ tin ngươi lần nữa, đêm nay sẽ cho ngươi hưởng thụ tốt nhất” Hắn tựa hồ rất hài lòng, vừa lại hôn lên môi ta.

Hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, trên dưới  vuốt ve thân thể ta.

Buông cánh hoa đã bị hắn hôn đến sưng đỏ, hắn trượt theo đường cổ mà vừa hôn vừa liếm cần cổ, xương quai xanh, hai tay đùa bỡ hai đầu nhũ, vừa bóp vừa nhéo, khiến ta the thế rên rỉ. Sau đó buôn một tay ra, dùng môi, răng, lưỡi làm chuyện đại sự, liếm qua một cách ẩm ướt, sau đó dùng hàm răng nóng bỏng mà cắn.

Cùng lúc đó, khoảng không giữa hai chân bị tay kia tác động vào, phân thân bắt đầu cứng lên, lực đạo khi mạnh khi nhẹ làm cho nó đứng thẳng lên. Khi hắn dùng móng tay cào nhẹ vào cổ áo, sau lại cắn lấy đầu vú ta kéo ra, hành động này làm cho ta lập tức giãy giụa sống lưng, vừa thống khổ vừa sướng.

Cả căn phòng chỉ nghe mỗi thanh âm rên rỉ a a ư ư của ta, hô hấp biến thành khàn khàn, nếu không nhịn được sẽ kêu to thành tiếng.

“Nói lớn lên, bảo bối, làm cho ta nghe một chút, nghe tiếng kêu dâm loạn của ngươi”

Hắn lấy tay sờ vào bìu ta, vuốt ve, liếm quy đầu của ta, sau đó ngậm cả vào miệng. Ngón tay hắn lại chích vào trong bí huyệt của ta mà lục lọi, rất nhanh đã kím được một điểm, hắn ấn mạnh xuống.

“A a…a a a…. a a” Hắn dường như mãn nguyện khi nghe được tiếng rên lớn của ta.

Cảm giác thống khoái đã rất nhanh lên đến đỉnh, thân thể co rút phun ra tinh dịch, hắn một hơi uống sạch.

Đêm, hồ như vĩnh viễn, hắn không ngừng mà để lại dấu hôn trên người ta. Cả thân thể nóng lên, nhất định toàn thân đã phiếm đỏ, phía trước sau lưng đã đầy dấu hôn ngân cùng dấu răng, thân thể như bị lửa đốt, có chút đau đớn.

Hắn cứ làm hoài mà không biết chán, chui đầu vào giữa hai chân ta, da thịt nộn nộn mềm mại dễ bị mẫn cảm, dường như muốn đóng dấu trên người ta, hắn lần lượt mà cắn chỗ này chỗ kia đến phát tím.

Tựa hồ quá nhạy cảm trong hành động của hắn, ta nhớ không rõ đây lần thứ mấy bắn tinh. Nhưng là từ đầu đến cuối hắn chỉ dùng ngón tay đâm vào hậu huyệt ta, cầm lấy phân thân ta vỗ về chơi đùa thậm chí là liếm và mút khiến ta đạt tới cao trào, cũng không có đưa cái ‘đại to lớn’ kia của hắn cắm vào trong cơ thể ta, điều này làm cho lòng ta đột nhiên rơi vào không trung của sự tò mò.

Buổi tối đêm nay ---- thật kỳ quái!

“Gặp lại ngươi sau, bảo bối!” Đây là thanh âm của hắn ta nghe được trước khi ý thức ta mơ hồ chìm vào trong bóng tối.

Chương 11

“Thiếu gia, ăn cơm thôi”

Lại tới nữa.

“Ta không muốn ăn”

“Nhưng thiếu gia à, người đã ra viện được nửa tháng rồi, ngài chưa từng có được một vài bữa ăn ngon. Nếu phu nhân biết được, sẽ rất lo lắng…”

“Được, được, ta biết rồi.” Không thể nào chịu nỗi bà Vú (nguyên văn là ‘nãi mẹ’, VN mình gọi thân mật là Vú, còn có nghĩa là ‘bảo mẫu’) nhiều chuyện này, ta miễ cưỡng ngồi vào bàn ăn. Hừ! Người đàn bà đó mà lo lắng cho ta sao? Bả chỉ lo cho cái nước Mỹ gì gì đó của bả thôi! Sau khi đi, một cú điện thoại về nhà cũng không có. Đối với ta, ta vì cha mẹ mà muốn đến một nơi thật xa. Nhân tiện ngay cả… nhân tiện ngay cả người kia cũng vậy!

Không! Nghĩ đến cái tên sắc lang, đại hỗn đản kia, ta xúc động đến nỗi muốn giết người!

“Thiếu gia… thiếu gia…”

“Ư?”

“Ngài không có việc gì chứ?”

“A?” Vú kỳ quái thắc mắc nhìn ta, làm cho ta chút nữa nói chuyện không đâu, nhưng khi cúi đầu, ta thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Trước mặt, món cá hấp đã bị ta đâm đến nát bấy, sợ rằng ngay cả tổ tông cũng không nhận ra nó.

“Ách, ta nghĩ dăm nhỏ nó ra có thể ăn ngon hơn đó mà.” Từ khi ra viện tới nay, ta đối với ăn cơm không có hứng thú, nhưng mà không muốn Vú lải nhải, không để cho mình yên thân. Không… Đều là lỗi của người kia!

Ngày đó buổi tối làm cho ta khoác lạc, cảm giác rất thoải mái, nhưng khi tỉnh lại thì thấy hắn đã bốc hơi rồi.

Hắn đã từng thông báo qua cho y tá rằng là không được tùy tiện vào phòng ta, cho nên ngày thứ hai, ta ra khỏi phòng liền thấy y tá lẫn bác sĩ nhìn ta chằm chằm, giống như thấy quỷ vậy! Chờ ta biết được hắn điệu cách bệnh viện làm cho mọi người sợ hãi, phát hiện chính mình vô tình ngẩn người ở đây đã lâu.

Hắn rời đi, nhất định sẽ không về nữa, ta tự nhiên cảm thấy mình không còn quan trọng khi ở đây nữa rồi, nhưng sau khi ra viện về đến nhà hết thảy mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.

Hằng đêm, ta đều trong mộng thấy rằng mình bị hắn vuốt, giống như đêm hôm đó. Lúc đầu còn có thể lừa gạt mình rằng đó chỉ là ác mộng, mà sáng ngày hôm sau sinh lý cũng phản ứng bình thường. Nhưng sau đó, mặc kệ là ở trong tình huống gì, mỗi khi yên lặng lại nghĩ về hắn, mà lại toàn nghĩ về những hình ảnh tuyệt vời của hắn nữa chứ, còn có… huyết mạch nổ tung (Ý em là đỏ mặt í)! Ta sợ đến nỗi mượn bạn học cuốn photobook giấu kỹ (hình xxx đó) của y về xem để chứng minh rằng ta HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG, nhưng…

Ô… thật sự chịu không nổi nữa rồi! Nhất định là bị tên biến thái kia lây bệnh!

“Thiếu gia! Người làm sao vậy? Sao lại khóc?” Vú thét lên kéo ta quay về thời điểm hiện tại

Sao? Khóc ư? Khó trách tại sao mọi thứ đều trở nên mơ hồ, sống mũi cay cay, thì ra là “lệ nóng lưng tròng” (tựa như ‘nước mắt lưng tròng’ của VN). Nhưng mà, điều này làm ta giải thích thế nào đây?

“Biết thiếu gia sợ cay, ta không có bỏ gia vị cay vào đó a” Ta đang định tìm lý do để làm lu mờ quá khứ, nhưng Vú đã nhanh chóng giúp ta phân tích. “Thiếu gia bị đau chân nữa sao? Thật là, chẳng lẽ ông bác sĩ này chữa bệnh tùy tiện, không có chữa hết bệnh cho thiếu gia mà bắt về sao?

“Hoàn hảo” Kỳ thật sau khi ra viện, vì phá hủy thạch cao, cho nên vào bệnh viện để làm vật lý trị liệu, bác sĩ cũng nói khôi phục tốt lắm, như thế nào cũng không có đau. Nhưng nếu Vú tìm cho ta cái cớ tốt như vậy, thì sao lại phải từ chối chứ?

“Thiếu gia, hay là ta đến bệnh viện kiểm tra lần nữa xem. Đến bệnh viện S, nghe nói bác sĩ ở đó cũng không tệ.”

“!” Đúng rồi, sao ta lại có thể quên được chứ, hắn không phải đã từng nói hắn làm bác sĩ ở đó sao? Khẳng định hắn đã quay về bệnh viện cũ rồi! Thật ngốc mà! Ngay cả cái này mà cũng không nghĩ ra.

“Hảo, ta ăn xong rồi, giờ ta phải đi!”

Không thèm để ý tới Vú đang nhìn mình kinh ngạc, ta kêu người chuẩn bị xe, lấy bóp tiền và sổ khám bệnh rồi đùng đùng nhanh chóng xuất phát.

Ta rốt cục vì cái gì nmà tìm hắn vậy?

Là vì… vì… ảnh chụp! Ta tự nhắc nhở ta!

Đúng vậy, cả ngày trong lòng không yên, chính là bởi vì hắn không có tuân thủ định ước kia, không có đem ảnh chụp đưa cho ta. Cho nên, ta phải đi lấy ảnh chụp về!

Đi tới đại sảnh bệnh viện, nhớ kĩ hắn từng nói hắn không phải bác sĩ khoa chỉnh hình, như vậy thì không thể dùng vết đả thương để mà lấy cớ gặp hắn rồi! Đã biết đi tìm hắn có hay không rất kỳ quái? Quên đi, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Lòng ta đã quyết, hướng đến bàn cố vấn mà hỏi.

“Tiểu thư, xin hỏi chỗ này có một vị bác sĩ nào họ là Xuân Điền không?”

“Có a, bất quá có hai vị họ Xuân Điền lận, xin hỏi ngài muốn tìm vị nào?”

“Uh, Xuân Điền Trí Thần”

“Bác sĩ Xuân Điền ở…”

Căn cứ theo đường y tá chỉ, ta hướng đi đến phòng làm việc của hắn. Hành lang rất yên tĩnh, càng ngày càng gần đến phòng hắn, nhân tiện trống ngực của ta càng nhanh, cơ hồ ta có thể nghe thấy.

Đến tới cửa, phát hiện cánh cửa đang khép hờ. Có lẽ bởi vì quá khứ đen tối, ta với loại tình huống này cảm thấy không thích, vì vậy gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại. Ta do dự một chút, rồi quyết định đi vào.

Đẩy cửa vào, không có ai cả, tuy nhiên trong phòng nghĩ ngơi lại có động tĩnh. Ta liền tiến đến, còn chưa có mở rộng cửa, liền truyền đến thanh âm của hắn.

“Không được dừng! Ta đã bảo hảo hảo liếm ta mà!”

“A! Đại phu~ khoái ta đi! Khoái ta, ta chịu không được nữa rồi…” (cẩu nam nam ==”) Nguyên bổn ta đã nghi hoặc, đang nghe đến một thanh âm khác, tâm lý càng căng thẳng, không tự chủ mà bước nhanh, đến gần sát cánh cửa để nghe thanh âm bên trong.

Chỉ thấy một tiểu nam hài khác tuổi mình, toàn thân xích lõa mà quỳ trên mặt đất, một mặt liếm phân thân hắn, một mặt hướng mông về hắn mà hi vọng.

“Như vậy là ngươi không kiềm chế được nữa rồi. Nhìn thấy cài này, nơi này của ngươi đã ẩm ướt nhanh như vậy, thật sự là dâm loạn đê tiện hóa (=]]). Bây giờ ta sẽ thao chết ngươi!” Hắn dùng phân thân của mình quất vào mặt nam hài, hèn mọn mà hắn.

“Cám ơn, cám ơn bác sĩ!” Dường như nam hài vừa mới chiếm được tặng phẩm lớn lao, không thể chờ được mà nằm sấp ở trên giường, mân mê cái mông đang giương cao của mình.

“A----- a----’’ hắn không chút khách khí mà cắm vật đó vào người nam hài kia, nam hài không nhịn được hưng phấn mà kêu lên mị hoặc “Bác sĩ, ngươi hảo… hảo bổng… a…”

Rõ ràng cảm giác được bọn họ vô sỉ như thế nào, nhưng lại không di chuyển được tầm mắt.

Rốt cuộc, ta đang làm sao vậy…?

Bắt buộc chính mình xoay người, nhưng đã vô lực rời đi, không thể làm gi khác hơn là dựa lưng vào tường, dựa vào để miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

Không! Tại sao, tại sao tâm tính thiện lương lại đau đớn thế này?

Không còn cách nào trốn tránh, tâm lý chính mình đã bị luồng vào một tia ghen ghét.

Từ ngày hắn rời đi, chính mình cả ngày bị hắn bắt mất hồn, vừa nghĩ đến hắn liền đỏ mặt, trống ngực đập thình thịch, quả thực giống như mối tình đầu của một tiểu cô nương. Nhưng mà chính mình lại lừa mình dối người, lừa gạt chính mình nói là đến đây để đòi lại ảnh chụp, ngoài thực căn bản là muốn gặp hắn.

Song lại chứng kiến hắn ôm nam hài kia. Chẳng lẽ hắn thật sự vốn cùng mình chơi đùa? Có lẽ chính mình cùng nam hài kia giống nhau, cũng chỉ là hắn nhất thời cao hứng nên mớ chơi đùa, nhưng mà ta còn ghét nam hài kia lắm, ít nhất y cũng được hắn ôm.

Tại sao bây giờ mới phát hiện? Phát hiện rằng trong thời gian ở bên cạnh hắn, được hắn ôm ấp đã nảy sinh tình cảm với hắn, cũng có lẽ là sớm hơn, lúc lần đầu tiên gặp hắn.

Sớm biết như thế thì sẽ không tới, còn có thể lừa gạt chính mình. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã trễ…

Chương 12

“Tiểu Bắc, thì ra ngươi thích rình coi ha”

“!!!” Ta một mình chìm đắm trong bể khổ và hối hận, bị thanh âm bất thình lình vang lên kia làm ta càng thêm sợ hãi, cương thân thể, lẳng lặng mà ngẩng đầu, chống lại ánh mắt kia của nam nhân. Ánh mắt hắn vẫn như lúc trước, thâm thúy mà nóng bỏng, khóe miệng mang theo một mạt cười tà, thấy vậy lòng ta đều sôi sục lên, nghĩ muốn giải thích cái kia, nhưng thanh âm cũng không phát ra được.

Lúc này, nam hài kia đã ăn mặc chỉnh tề mà đi ra “Bác sĩ…” Liếc ta một cái, nam hài liền đổi thái độ hướng sang hắn.

“Ta nhớ là đã nói ngươi đi ra ngoài, ngươi không hiểu sao?” Hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, không thèm nhìn nam hài kia một cái, lãnh đạm đuổi ‘khách’ đi. Nam hài oán giận liếc trừng mắt ta một cái (Vệ sĩ của Tiểu Bắc a.k.a Bối nhi: “Liếc cái chi? Bà kéo cái ‘tam giác ngược’ của cưng lên đầu cưng bây giờ. Liếc tình yêu của bà sao? Bà cho mày chết!”), liền chạy ra ngoài, còn dùng lực mà đóng sầm cánh cửa lại.

Nói thật, điều này làm cho lòng ta thoải mái không ít.

“Tốt lắm, bây giờ chỉ còn ngươi và ta. Có thể nói cho ta biết, ngươi đặc biệt đến tìm ta là vì chuyện gì? Hay là, ngươi không đến tìm ta, chỉ là đặc biệt rình coi một chút, thỏa mãn hứng thú đặc biệt yêu thích của ngươi?” (ông tưởng ai cũng như ông sao? ==”)

“Ta không có rình coi!” Cuối cùng cũng đã tìm được thanh âm của chính mình, nhanh chóng vì mình mà biện hộ.

“Oh, vậy mới vừa rồi ngươi làm gì vậy?”

“Ta… ta chỉ là không cẩn thận nên lỡ xem thôi! Ai bảo ngươi…” tại phòng làm việc mà làm chuyện này.

“Sau đó?”

“Ta đến đây là vì ảnh chụp! Ngươi không tuân theo quy tắc! Đem ta ăn khô mặt tẫn (= ăn sạch sành sanh =]]), rồi thừa cớ chạy trốn, … Đem ảnh chụp trả lại cho ta!”

“Ha hả! Ta không phải là không nghĩ cho ngươi, chỉ là…”

“Ngươi muốn thế nào?” Ta biết, sẽ không đơn giản như vậy đâu. Ta có chuẩn bị tâm lý, cái này thật là đại hỗn đản!

“Kỳ thật, ta không có ảnh chụp của ngươi!”

“…” Này có ý tứ gì?

“Ý của ta là… Nguyên bổn ta không có chụp hình ngươi. Chẳng phải lúc kia ngươi chưa từng xem qua ảnh chụp, phải không? Cái này ma, chỉ có thể nói, vốn là ngươi quá lo lắng rồi.” (bỉ nhân *oánh hội đồng*)

“Ngươi…” Hắn dĩ nhiên còn cười được! Rất gian xảo mà! Mà ta, thật sự rất buồn a…

“Ta? Ta làm sao?”

“A!” Ta không biết làm thế nào cả, thân thể bị ôm lấy, đảo mắt đã nhân tiện ngồi trên ghế của hắn, tình hình là ta đang ngồi trên đùi hắn, thật xấu hổ a! Ta hảo giãy dụa thân thể để hắn thả ta ra “Buông ta ra!”

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ hồi trước chúng ta cũng ‘thân mật khắng khít’ như thế này sao? Có chuyện gì đây?” (ta nên thêm vô thể loại truyện là ‘bỉ ổi vô liêm sĩ công’ ==’’). Hắn vô (liêm) sỉ mà cười, cánh tay đang ôm thân thể ta càng ngày càng siết lại.

“Ngươi… ngươi không nên quá phận!”

“Quá phận?” Nhưng ta lần nữa phản kháng, nhưng hắn không buông tha, ngược lại hành vi càng táo bạo hơn. “Chẳng phải trước kia chúng ta cũng đã từng làm qua chuyện quá phận rồi sao? Ngươi chỉ là như thế này…”

“Đừng!” Hắn giới trụ thân thể ta rồi tay kia bắt lấy hai cổ tay ta, tay còn lại thì dò xét vào bên trong áo sơ mi đơn độc của ta mà dao động, sờ theo đường thân thể ta rồi quay lại nhũ thủ mà chọc ghẹo, hung hăng mà nhéo một cái, sau đó chui vào khố đầu ta “Hoàn lại thế này…”

“A… không nên! Không nên!” Không cách nào ngăn lại hành động đùa bỡn thân thể của hắn, phân thân đang ở trong tay hắn mà vuốt ve dần dần ngẩng đầu, toàn thân bắt đầu nóng lên. Ta vô lực mà lắc lắc đầu, nghĩ mình và nam hài kia giống nhau, chỉ là hắn nhất thời cao hứng chơi đùa, trong thâm tâm bất đắc dĩ tràn ngập cảm giác không cam lòng, sống mũi cũng đã hơi cay cay, khó có thể kiềm chế mà khóc rống lên.

“Như thế nào lại khóc rồi, thật là quỷ nhỏ thích khóc mà, chưa đủ sao?” Hắn nhẹ nhàng liếm nước mắt của ta “Như vậy thì cho ngươi vui vẻ một chút nhé!”

“A… ư ư…” Ta cố nén lại cái khoái cảm mà hắn đem lại khi vuốt ve, không nghi rằng hắn đùa bỡn lần nữa “Tại… tại sao lại là …ta? Ngươi… ngươi chẳng phải… mới tìm được… nam hài kia sao? A… Y không được sao?”

 “Bởi vì ngươi so với hắn cũng đáng yêu a!” Hắn quả nhiên trêu chọc rất nhiều người. Nhưng ta cũng bởi vì câu này, đặt xuống một rào cản tâm lý, nhưng sớm bị đánh bại, đem tinh dịch phóng thích trong tay hắn, còn rất nhiều tinh dịch cũng bị dính trong quần lót.

Hắn đưa tay ra, đưa lên miệng ta “Lại đây, đem thứ nhầy nhụa dơ bẩn này của ngươi liếm sạch sẽ!”

Ta chán ghét đưa đầu hướng sang chỗ khác, cỗ tay lập tức truyền đến một cỗ đau nhức. “Đừng!” Không nghĩ rằng là hắn sẽ lại biến ta thành vật chơi đùa, nhưng càng lúc hắn càng siết mạnh cỗ tay ta hơn, ta không thể không vươn đầu lưỡi mà liếm, cố nén mùi vị và cảm giác nhờn nhợt trong tinh dịch, đem chính mình ăn hết thứ kia. (câu cuối ta chem. ==’’)

“Tốt lắm, ngươi thông minh a, chúng ta nên xử lý những cái còn lại.” Hắn đem quần trong lẫn quần ngoài của ta nhẹ nhàng kéo xuống, đem quần lót ta đưa lên. “Mở miệng ra!” Biết hắn muốn làm cái gì, ta liền nhận mệnh mà nhắm mắt lại, theo mời làm theo. Hắn đã đem quần lót dính toàn tinh dịch của ta mà nhét vào miệng. (tôi hận anh!)

Sau đó, hắn dùng cà vạt của mình trói tay ta lại, lần nữa đè ta xuống bàn, cởi áo sơ mi ta ra, cũng dùng nó mà cột hai tay ta ở phía sau (kỹ thế tía ==’’), liền nhớ tới cái mông của ta, từ từ tách hai chân ta ra. Ta cứ như vậy, dùng đầu và vai đặt ở trên mặt bàn, còn mông thì được nhấc lên không trung, đem bộ vị bí ẩn của mình bày ra trước mắt hắn.

“Thật lâu không làm rồi, nơi này chắc chắn sẽ thật chặt.” Hắn thuận tiện tách 2 cánh mông của ta ra. Mặc dù hắn đã săm soi tiểu cúc hoa của ta đã nhiều lần, nhưng vừa thấy hắn nhìn chăm chú vào cúc huyệt, thân thể không khỏi căng thẳng. “Ha hả, nơi này của ngươi thẹn thùng kìa! Phồng ra hóp vào, là đang yêu cầu ta phải không? Vậy thì ta đây không khách khí rồi!”

“Đừng đừng đừng!” Cảm nhận được một cỗ nhiệt khí xâm nhập vào nơi nhu nộn kia, ngay sau đó liền truyền đến xúc cảm nóng ấm áp. Đầu lưỡi hắn liếm tiểu huyệt ta, vì hắn chỉ liếm ở phía ngoài cúc huyệt, khiến trong cơ thể nổi lên một trận tao động.

“Đừng nói vội, đừng nóng vội, ta rất nhanh sẽ tới a!” Nghe được tiếng ngăn kéo mở ra, tiếp theo là một mảnh lạnh hoạt, hắn dùng ngón tay cái ấn vào cửa tiểu huyệt ta, bảo ta thả lỏng, lấy ngón tay miễn cưỡng duỗi vào trong tiểu huyệt ta, dần dần tăng lên 4 ngón.

Đột nhiên ngón tay rút ra, kéo cơ thể ta về phía sau, một thanh đồng dài 1 tấc nóng bỏng đâm vào trong tiểu huyệt ta.

Ta bị ép đứng thẳng người, quỳ gối trên bàn, hắn rất nhanh mà di chuyển ra vào cái thứ nóng bỏng kia. Hắn bắt được 2 quả ‘đản’ (trứng) của ta, đem chúng nó bóp niết mạnh đến đau đớn.

Ta ô ô mà kêu, trừ lần đó ra, căn phòng chỉ còn nghe thấy thanh âm cái mông bị đánh kêu ‘ba ba’.

Mỗi lần hắn phóng thích đều phải tiêu tốn không dưới 40 phút đồng hồ trong thời gian đó, một tiếng là quá rồi! Như lần nay, gần một tiếng rồi, từ trên bàn đến trên ghế, ta ngã, ta ngửa, ta ngồi cũng chỉ để hắn thay đổi vài tư thế, nhưng là hắn vẫn đang tinh lực dư thừa, không có dấu hiệu dừng lại.

Lúc này, ta đem nửa người trên ngã trên bàn, phần eo dưới treo lơ lửng. Hắn hai tay vịnh mông ta, mãnh liệt mà đánh, bởi vì chiều cao chênh lệch, ta chỉ có thể cố hết sức dùng mũi chân mà ước lượng. (???)

Tiểu huyệt nguyên bổn nhỏ hẹp, lúc đầu mỗi lần theo hắn rút ra, bên trong thịt dường như cũng trở mình mà co lại, nhưng bây giờ đã trở nên xốp, không chút nào cố sức mà thu nạp bộ phận không đúng kích thước kia của hắn. (ý là cái ‘đại bổng’ quá to so với tiểu huyệt)

“Không!” Vai phải đột nhiên truyền đến trận đau nhức, ta hoài nghi nơi đó đã bị cắn đến chảy máu rồi, nhưng ý thức tưởng chừng như sắp hôn mê lại đột nhiên tỉnh táo minh mẫn. Phía sau động tác trừu sáp trở nên thong thả mà tăng lực lên, biểu thị sắp lần chạy nước rút cuối cùng. Sauk hi phía sau bị một trận trừu sáp tốc độ mãnh liệt, một cỗ nhiệt lưu rót vào sâu bên trong người ta.

“A…” Nội khố trong miệng bị rút ra, chúng ta hoàn lại chà xát hai bộ vị của mình, đây cũng là nguyên nhân khiến ta bắn ra trọc dịch. Cảm giác trong thân thể vẫn còn đại bộ phận cứng ngắc kia đang từ từ rút ra, nhưng sau đó liền có một vật khác thay thế đại bộ kia mạnh mẽ tiến vào.

Xúc cảm này ---- là quần lót của ta!!!

2 nhận xét:

  1. hô, đọc 1 lèo, đang thích thích ông bác sỹ, tới đây thì.... nếu tác giả hok cho 1 lời giải thích siu cấp chấp nhận được,thì mìn quả thiệt mún táng ông đó bờm đầu!~ *thở phì phì*

    thank you, chủ nhà a~ Edit hay a~ Mà có mí câu, quả thiệt nờ khó hỉu T^T

    (Joyce)

    Trả lờiXóa
  2. @Joyce: đúng đúng *nổi điên* thật muốn nổi điên mà *đạp bàn*

    Trả lờiXóa